“VIẾT TIẾP YÊU THƯƠNG”: SAO 9X PHILIPPINES RỦ NGƯỜI YÊU BỎ TRỐN

(jualkaosmuslim.com - Tsay mê gia viết bài mang lại tập truyện "Rồi đã qua hết, cần không?")

"Chúng ta rồi đang chạm mặt được nhì người: Một người mang đến khiến cho thời gian trngơi nghỉ cần đẹp tươi, một bạn sống lại xoa nhẹ đi năm tháng"...

Bạn đang xem: “viết tiếp yêu thương”: sao 9x philippines rủ người yêu bỏ trốn

***

1.

Tháng chín về, ngày thu khô giòn hao, thời tiết đột nhiên trở nên cô nữ giới đỏng đhình họa. Lúc se lạnh, thời gian rỉ tai đa số trận mưa phùn, thời gian lại hanh hao rubi gắt gao... Cô ko ưng ý ngày thu. Bởi do nó thừa dỗi ích kỉ và đỏng đhình họa, mọi khi lưu giữ lại khohình ảnh tự khắc ấy. Cô thấy có thể ngày thu chưa lúc nào giành riêng cho bản thân.

Cô gồm thói quen dậy sớm. Việc trước tiên là đi cho size hành lang cửa số màu xanh da trời lam cũ kĩ. Vén bức màn che chắn trái đất của cô ý với quả đât bên ngoài cơ ra. Sau đó lựa chọn 1 bộ xống áo dễ chịu nhất, xinh xắn độc nhất, phù hợp duy nhất. Kiêu hãnh bước ra bên ngoài.

Hôm nay ttách nắng và nóng đẹp mắt.

*

Cái tia nắng ấm áp bình dân khiến tim cô nhói lại một nhịp. Lâu lắm rồi bắt đầu thấy ngày thu an ninh như thế, có vẻ nó vẫn thù ghét việc khiêu chiến với cô hàng ngày. Thsinh hoạt nhnai lưng nhẹ một hơi, cô đi vào trong nhà tắm. Buông rũ làn tóc black dày ngang vai xuống làn nước nóng, cảm hứng vô cùng dễ chịu và thoải mái. Cô đam mê loại nắng nóng mau chóng và ngọt ngào của mùa thu. Ấm áp, dìu dịu cùng tinch khôi. Khoảnh tự khắc đó dễ khiến cho cô trsinh hoạt cần biếng nhác. Chỉ ước ao ngồi 1 mình im lặng mặt khung hành lang cửa số cũ kĩ, bỏ quên thời hạn đang trôi đi, quên mất mình cần phải làm những gì... Khoảnh tương khắc nhưng mà cô sẽ kiếm tìm xuyên suốt mấy ngày thu trôi qua đằng đẵng.

- Sao lại ngồi đây?

Anh vừa và ngọt ngào hỏi cô vừa trách nát móc. Chẳng biết anh đã chũm bên trên tay dòng khăn uống khô từ bao giờ, bàn tay vuốt dịu mái đầu đang ướt đẫm lấm tấm cả một bờ vai áo. Anh "hừ" vơi một giờ vào trong cổ họng, lặng ngắt lau tóc cho cô. Cô cũng yên ắng bổ vào lòng anh, search một bốn thay dễ chịu độc nhất vô nhị, bình thản cho anh lau tóc. Mùi tthẩm tra mộc thoảng thoảng trên bạn anh lẫn trong vị gió chớm thu khiến cô khoan khoái. Bỗng nhiên vô thức mỉm mỉm cười.

- Em cười cái gì? Máy sấy đặt tại đâu?

- Trong ngăn uống bàn đằng kia - Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc bàn trong góc chống bản thân.

Anh ko nói gì, chuyển phiên bạn mang đến bên mẫu bàn tê, dìu dịu mlàm việc ngăn uống kéo.

Mọi fan phần nhiều nói ngăn kéo với tủ là trái đất riêng rẽ của mọi người thanh nữ, nó tiềm ẩn đều điều kín đáo kẽ trực thuộc về thế giới riêng rẽ của mỗi cô bé mà không có ai rất có thể va vào. Và cô cũng không ngoại lệ. Trong ngăn tủ đầy ắp đông đảo sản phẩm linch tinh đái huyết được cô thu xếp nhỏ gọn. Cô là tín đồ hết sức cẩn thận sâu sắc, ưng ý thật sạch sẽ. Không bắt buộc cư nhiên cô cho phép anh chạm vào vật dụng của bản thân, hẳn là vẫn gồm một sự tin cẩn. khi bàn tay đụng vào chiếc máy sấy, bỗng nhiên anh hòn đảo đôi mắt, để ý tới cái hộp vuông vắn màu đỏ mận đặt ngay lập tức kề bên. Sự hiếu kỳ đánh chiếm ý thức, anh đặt chiếc máy sấy xuống. Dịch đưa bàn tay quý phái mẫu vỏ hộp màu đỏ kia, không ngăn uống nổi sự tò mò cơ mà lén lút mở ra.

Đó là một mẫu đồng hồ thời trang nam giới, màu bạc. Trông siêu sang trọng.

Anh biết nó không phải là trang bị giành cho mình.

Cô đứng ở kề bên anh tự khi nào, đôi môi mềm mại và mượt mà đỏ mọng với theo thú vui tự nhiên tắt ngấm. Ánh mắt hiện hữu một tia khó tính, rồi bỗng nhiên trùng xuống, run rẩy. Thấy cô không vui, bàn tay anh gấp rút đặt cái hộp về chỗ cũ, lấy cái máy sấy ra rồi khóa ngăn kéo lại. Anh biết ở đâu đó vào ngóc ngách của trái tlặng cô, có một chỗ nào đó vẫn thương thơm tổn. Đó chưa phải là vết tmùi hương dễ dẫn đến xóa nhòa theo thời hạn. Càng không hẳn đồ vật nói buông quăng quật là buông vứt được. Chỉ gồm cố kỉnh nỗ lực ko chạm tới, với chờ đợi. Giống như anh đang chờ đợi rất rất lâu rất lâu nhằm cô gật đầu đồng ý anh, nhằm anh từ từ len lỏi vào cuộc sống của cô ý. Rồi giờ đồng hồ lại mong chờ một ngày nào đó cô đủ dũng mãnh làm lơ phần đông vướng bận trong trái tim bản thân, vơi lòng chứa kí ức kia vào ngăn uống tủ được khóa kỹ. Cho bản thân một thời cơ yêu thêm lần nữa.

Năm phút trôi qua nlỗi nhiều năm cả nuốm kỷ. Cô vẫn ngồi trước size hành lang cửa số, tia nắng phát sáng len lách qua tràn ngập gian phòng, tất cả tiếng sản phẩm công nghệ sấy kêu rì rì bên tai cô. Cảm giác cực kỳ an lòng. Từ thời gian làm sao mà cô đang cho rằng có anh ở kề bên là điều phân minh nlỗi vậy? Anh cđọng lặng lẽ đi sát bên cô. Đau đớn Chịu đựng đựng các đớn nhức của cô. Quyên tâm cô, mong chờ cô một giải pháp nhẫn nại.

Lúc giờ đồng hồ thứ sấy dứt kêu, trả không khí trở về địa điểm im re. Chỉ bao gồm giờ thngơi nghỉ túc tắc của anh với của cô. Hình như hành động của anh ấy làm sao cũng bị thừa thãi, câu nói nào thì cũng biến gượng gạo gạo. Bỗng nhiên cô ngập chấm dứt lên tiếng:

- Anh ấy từng là mơ ước của em!

2.

Dòng thời gian con quay ngược về khoảng tầm thời hạn kia. Mùa thu năm ấy, cô 18 tuổi. Trlàm việc thành cô sinh viên năm nhất khoa tiếng Pháp. Cái tuổi cơ mà thiếu nữ nào thì cũng xinc đẹp tuyệt vời nhất, ntạo thơ độc nhất vô nhị, đáng yêu và dễ thương và đáng được yêu tuyệt nhất. Cô cũng cho là vậy. Anh là fan Pháp lai Việt, anh tất cả hai con mắt gray clolor cương cứng nghị sâu thăm thoắm. Dáng người đề xuất cao lớn đến cả khiến cho cô cho là chỉ cần tựa vào vai anh, phần đa khó khăn trên đời này gần như thay đổi bé nhỏ xíu. Cô không thể lưu giữ cô với anh đang quen thuộc nhau ra sao, nhưng mà cô luôn ghi nhớ khoảnh khắc mà lại tyên bản thân bị đập loạn một nhịp Khi anh nói với cô rằng "anh yêu thương Việt Nam, yêu thương đô thị này, cùng em". giọng nói trầm lặng êm ấm của anh ý từng chút, từng chút một đi thẳng vào trái tlặng cô, quán triệt cô cơ hội cự tốt. Thế là cô yêu anh. Yêu một đàn ông trai ở nửa vòng tròn trái khu đất cơ, qua vài lần gặp gỡ gỡ, vài cuộc thì thầm. Tình cảm của nhị con tín đồ vốn từng sinh sống bí quyết xa nhau hàng ngàn ki-lô-mét tự nhiên cđọng gắng mà lại xích sát lại.

Cô hotline anh là Mắt Nâu.

Bởi vày Mắt Nâu có hai con mắt siêu đẹp. Cô bao gồm thói quen tìm hiểu một tín đồ thông qua hai con mắt. Bởi cô từng học qua môn tâm lý học tập. Khi muốn biết đúng đắn những gì kẻ thù nghĩ, thể hiện thái độ nhưng mà đối thủ không thích bộc lộ, hãy chú ý kỹ đôi mắt của mình. Tuy nhiên cô không khi nào đân oán được ý nghĩ của Mắt Nâu trong hai con mắt anh một lần như thế nào cả, hoặc có lẽ cô chưa tồn tại đầy đủ kĩ năng kia. Đôi đôi mắt của anh thời điểm nào cũng tỉnh bơ, cứng nhắc với êm ấm. Dần dần dần cô phân phát hiển thị bản thân bản thân luôn mơ ước được khám phá anh, quyên tâm anh, theo dõi và quan sát anh. Cô ưng ý cách anh cười cợt, biện pháp anh nhíu mi, giải pháp anh mang một mẫu áo sơ ngươi rồi bảo cô đến lựa chọn tùy ý một loại cà-vạt, phù hợp bí quyết anh quát mắng cô rằng :"em ngủ sớm đi". Cô đam mê... Có lẽ Khi thật sự yêu thương thương thơm một fan như thế nào kia, các máy xung quanh họ đông đảo trsinh hoạt bắt buộc xinh xắn mang lại lạ đời.

Thế rồi mùa nối mùa cứ cụ qua đi, lại một ngày thu nữa bước vào gõ cửa.

Tháng tám, bầu trời trsinh hoạt phải trong xanh quái đản. Mùa thu nồng thắm vỗ vơi đóng vai cô, có tia nắng nóng sớm len lỏi qua size hành lang cửa số. Hôm sẽ là ngày 14 tháng 8, cô khoác mẫu đầm voan màu đỏ cam, làn tóc xoăn dày xõa dịu qua đôi vai gầy. Giống như một nhành hoa hướng dương rực rỡ bên dưới nắng và nóng thu và lắng đọng. Có một vòng đeo tay ấm khe khẽ ôm cô từ bỏ phía đằng sau, hơi thsinh hoạt trầm lặng phả vào gáy, cực kỳ ấm áp. Cô con quay phương diện lại, nhì tay bao bọc lấy anh gắt gao, rửa rửa mũi mình vào lồng ngực vững chãi của anh ý. Chờ hóng câu trách nát móc hẳn nhiên dòng nhăn khía cạnh dễ thương và đáng yêu của anh ý như hầu như ngày: "sao em dậy nhanh chóng thế?", "ko được gội đầu buổi sáng"... Những lúc như vậy, cô thường chun chun mũi, làm nũng với anh, rồi nhị người thường xuyên nhắc phần nhiều mẩu truyện gàn ko đầu ko đuôi, nói với nhau bởi thiết bị giờ đồng hồ nửa Anh, nửa Pháp, nửa Việt. thường thì cả cô lẫn anh gần như ko hiểu rõ kẻ địch mong mỏi nói gì, nhưng mà cứ chú ý vào đôi mắt nhau rồi cả nhị thuộc phá lên cười cợt.

- Anh yêu em, Lam - Có các giọng nói ấm cúng bởi giờ đồng hồ Việt của ai này còn nóng hơn hết nắng thu của ngày hôm ấy vang lên.

Cô bất ngờ, sửng nóng, hạnh phúc, rồi khóc lên. Giây phút nam nhi trai mà chúng ta yêu thương tmùi hương nói yêu chúng ta bằng cách mà bạn vẫn luôn luôn hy vọng. Giống nlỗi nữ Công Chúa chờ đợi chàng Hoàng Tử chạy cho bên, nuốm lấy tay phụ nữ, trao mang lại thanh nữ tình yêu mà người vợ hằng ao ước. Cách mà một chàng trai sống ở bên đó vòng tròn của trái đất nói yêu các bạn bằng-thứ-ngôn-ngữ cơ mà bạn nghe từng ngày từ bỏ bất kỳ ai, bất cứ ở đâu cũng có, tuy vậy với anh ấy thì ko. Cô đã nghe Mắt Nâu nói cả trăm lần bởi lắp thêm giờ Pháp mũm mĩm của anh ấy rằng: "Je t" aime, Lam". Và cả ngàn lần cô hỏi anh tự đấy giờ Việt nói chũm làm sao. Anh hồ hết từ chối bảo tự đấy nghĩa cả nước long trọng hơn những, cần thiết tùy một thể nói. Lúc kia, cô thường quan sát chằm chặp vào đôi mắt anh, đoán xem anh sẽ nghĩ gì, cơ mà lần nào thì cũng số đông thua cuộc.

3.

Giữa mon chín, tiết trời bắt đầu se se lạnh, tốt nhất là càng về đêm. Bên không tính, mùi hoa sữa thơm nồng thắm xua theo sau lưng cô bên trên con phố bé dại. Cô cụ lấy cái vỏ hộp vuông vắn red color mận trên tay, không giấu nổi niềm vui trong tâm địa. Cô cài đặt mang lại anh một mẫu đồng hồ đeo tay. Bởi cô lưu ý rằng mẫu đồng hồ thời trang trên tay anh đã cũ kỹ, mặt đồng hồ đeo tay chen chúc phần đông dấu xước mờ nhạt, không còn nhìn thấy rõ nữa. Cầm bên trên tay mẫu đồng hồ vừa mới mua, cô trường đoản cú hỏi rằng anh có thích hợp nó không? Rồi tưởng tượng anh vẫn nạm nào Khi bắt gặp nó. Niềm vui cđọng miên man theo cô tận giấc mộng, không gian cứ đọng giá căm căm, mà lại lòng cô lại ấm áp cực kì.

Lần trước tiên cô cảm thấy tình thương đẹp đẽ mang lại cố, mong chờ đến vậy. Khiến cô mặc kệ toàn bộ, rằng anh là ai, làm gì, tới từ ở đâu, cô không thể quyên tâm nữa. Chỉ bắt buộc yêu thôi, là đủ. Nhưng cô hiểu được, ngay lập tức trường đoản cú tích tắc đánh cược cùng với yêu thương thơm thì cô vẫn gật đầu rằng sẽ có một ngày bản thân là fan thua trận cuộc. Đó là lúc tay cô nuốm chặt chiếc túi đeo màu nâu, bên phía trong đựng chiếc hộp vuông red color mận kia, lắng tai Mắt Nâu kể về nửa vòng tròn vị trí kia của anh ấy. Tại kia anh có mái ấm gia đình của mình, bao gồm bạn bè, người thân trong gia đình... Và có một người đang hóng anh. Ở khu vực ấy - Anh bao gồm một cuộc sống đẹp đẽ, một khu vực anh thiệt sự thuộc về...

Và rồi cô khóc, ôm lấy anh gắt gao, níu đem tay anh. Cô biết sẽ có được một ngày như thế, một ngày anh vẫn bất lình thình rời khỏi cô, bỏ quên cô. Nhưng tình thương hoàn toàn có thể ích kỷ hơn được ko, Lúc ta ao ước níu duy trì tín đồ bản thân yêu tmùi hương sống lại?

- Tại sao? - Cô ngước mắt lên hỏi anh.

...

Xem thêm: Tiệc Cưới Nhà Hàng Vạn Hoa Hoàng Quốc Việt, Tiệc Cưới Nhà Hàng Vạn Hoa, Hoàng Quốc Việt

Anh ko vấn đáp. Anh vẫn phân vân, ánh nhìn anh nói lên điều này. Cô bông hy vọng níu kéo, thốt nhiên mong muốn tham mê lam, cô cầm chặt gấu tay áo anh, bao gồm biết bao lời nói trong tâm địa trí cô muốn vạc ra nhằm kéo anh sinh sống lại. Nhưng những vật dụng trsống yêu cầu câm im khi cô quan sát kỹ cái đồng hồ đeo tay bên trên tay anh, cái đồng hồ thời trang lâu đời, có vẻ anh không tháo ra bao giờ.

- Của chị ấy tặng kèm buộc phải không?

Cô thôi khóc, vày tất cả một thực sự còn đau buồn hơn, không còn lí vày như thế nào khiến cho tín đồ quăng quật ta đi khiến cho ta âu sầu hơn thế nữa. Mắt nâu bối rối nhìn cô, rồi anh nói: "Anh xin lỗi". Một lời nói bởi giờ Việt, mũm mĩm, ví dụ. Cđọng nhỏng đối phương đang rèn luyện từ thời xưa.

- Anh xin lỗi, anh...

- Không cần nói nữa, em phát âm.

Cô hiểu đúng bản chất anh yêu cô, rằng chuyện của bọn họ là 1 trong những cthị trấn tình. Nhưng đó là một mẩu chuyện tất cả vô số chữ "nhưng" xen kẹt. Đó không hẳn tình cảm cơ mà anh có thể mang lại riêng biệt một mình cô. Rằng cô chỉ là fan anh thương thơm vào đô thị này, chỉ riêng biệt đô thị này thôi. Đi mang lại khu vực khác, tình thân ấy vốn dĩ ko lâu dài...

Thế rồi anh rời vứt cô.

Tình yêu tránh quăng quật cô.

Mùa thu dễ thương cũng tách vứt cô.

Chỉ còn sót lại mùa mát mẻ với đông đảo màn đêm cô quạnh. Trong đơn vị, nỗi nhớ có mặt làm việc khắp địa điểm, bên trên bàn, trong phòng bếp, bên hành lang cửa số... Cô mang tất cả phần đông yêu thương tmùi hương gói gọn gàng lại vào một ngnạp năng lượng kéo, gói cả dòng đồng hồ vẫn ở nóng sốt trong túi xách kia.

Tình yêu thương, cơ bản là siêu tinh vi. Chỉ đề nghị một góc nhìn, một hành động yêu thương, giỏi dễ dàng là một khẩu ca vẫn khiến ta rung rượu cồn cả đời không quên. Nhắm đôi mắt lại, cứ ngỡ rằng đó là điểm giới hạn duy nhất của chính bản thân mình, nhưng mnghỉ ngơi đôi mắt ra thì phần đa trang bị sẽ quay về điểm ban đầu. Anh chưa phải Đấng mày râu Hoàng Tử, cô cũng chưa phải là thiếu nữ Công Chúa. Anh với cô chỉ nên bên nhau bước bên trên một đoạn đường, cuối cùng thì anh cũng rẽ ngang, còn cô vẫn đề nghị đi tiếp, chỉ cần bước tiếp một mình. Thế rồi cô lao đầu vào học, lao đầu vào thao tác, có tác dụng bất kể lắp thêm gì hoàn toàn có thể khiến cho cô bận rộn hơn, mắc đến mức chỉ thnghỉ ngơi thôi cũng bị bần tiện...

4.

"Chúng ta rồi vẫn chạm mặt được hai người: Một người đến khiến cho thời hạn trsống buộc phải xinh tươi, một fan làm việc lại xoa nhẹ đi năm tháng" - Cô đang phát âm ở đâu kia điều đó.

Có lần khần bao nhiêu lần cô đã có lần trường đoản cú hỏi mình rằng lừng khừng bao lâu thì cô new quên được Mắt Nâu, cho bao thọ thì nỗi nhớ bắt đầu thôi ko day ngừng, cho bao lâu thì bầu trời bắt đầu quay trở về trong veo, cho bao thọ thì nước đôi mắt thôi chảy nhiều năm sau các giấc mơ giữa ban đêm, mang đến bao lâu thì nụ cười new rất có thể quay trở về trên môi?

Thế rồi một ngày Khang đến, y hệt như mẫu cho dù che chắn đến cô ngoài mọi ngày xám phun mờ mịt. Anh chưa phải là phái mạnh trai lãng mạn, không tồn tại đôi mắt nâu hào hoa lãng tử, không tồn tại bờ vai to lớn thâm trầm y hệt như một fan cứng cáp yêu cầu, tuy thế anh là tín đồ nghỉ ngơi lân cận cô khi cô mệt mỏi duy nhất, trở ngại duy nhất, yếu đuối tuyệt nhất. Khiến cô bình yên.

Cô vẫn tự hỏi rằng có cần cô yêu thương anh không?

Thật bi thiết cười khi cô vạc chỉ ra rằng hình như cô thiệt sự không biết "yêu" là gì. Bởi cảm xúc cô dành riêng cho Khang rất đặc biệt. Yêu, mà cũng không phải. Có loại nào đấy khôn xiết nặng nề Call thương hiệu nhưng chủ yếu cô cũng ko giải thích nổi. Khang thanh thanh lao vào cuộc sống đời thường của cô, kéo cô thoát khỏi sự rơi thoải mái ấy, cứu vãn rỗi linh hồn đang mỏi mệt trong cuồng con quay cuộc đời. Cô biết hầu hết gì anh làm cho mình mà lại lại trù trừ cần làm gì mang lại anh. Cô không cự giỏi anh, cũng không hẳn là gật đầu đồng ý anh, anh cũng chẳng xay buộc cô. Có dịp cô sợ chủ yếu mình, cô hại tổn thương của mình sẽ có tác dụng thương thơm tổn người không giống. Cô hại bản thân lại vấp vấp ngã một đợt nữa, rồi đông đảo nỗi nhức vốn âm ỉ sâu phía bên trong bỗng nhiên bùng lên khỏe mạnh, mạnh bạo tới tầm bao gồm cô cũng thiết yếu dập tắt được. Nhưng đại trượng phu trai ấy dịp nào cũng làm việc sát bên cô, ôn tồn bảo cùng với cô rằng:"Anh vẫn sinh hoạt lại thuộc em!". Thế là cô ích kỷ dằn lòng bản thân rằng:"Hay những chúng bản thân cứ nạm này đi"

Chúng mình cứ cố gắng này đi, chưa phải tình yêu, chẳng phải tình các bạn.

Lừng chừng anh, sườn lưng chừng em, sườn lưng chừng niềm hạnh phúc.

Có nhiều lúc, bằng cách này tốt giải pháp không giống, vô tình xuất xắc cầm cố ý thì bạn cũng sẽ gồm sự đối chiếu giữa fan cũ với fan của ngày nay. Điều đó rất đáng để hại. Vì nó luôn khiến cho chúng ta bị luýnh quýnh, luẩn quẩn, chần chờ... Cô cũng tương tự vậy. khi suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô với Khang - Mối quan hệ tình dục không thương hiệu ấy - Cô lại suy nghĩ đến Mắt Nâu. Nghĩ đến tình thân của chính mình, nghĩ về về sự lo âu, về phần lớn không gian... Chỉ gắng thôi cũng đủ nhằm cô dừng chân lại không dám bước tiếp. Cho cho dù cô thừa hiểu Kkhô cứng với Mắt Nâu vốn chẳng tương quan mang lại nhau, tình thương của mình giành cho cô cũng chẳng tương đương nhau. Nhưng cô vẫn sốt ruột, ngờ vực. Bởi cô biết xúc cảm bị vứt rơi rất khó tính, cực kì gồm khó tính...

Rồi gồm một đêm, Cô nằm mộng thấy Mắt Nâu. Cô với anh sẽ ở và một thành thị, anh đứng bên đó mặt đường, vẫy vẫy tay call cô. Bóng dáng anh vẫn to lớn trầm lặng khiến cho cô ko bao giờ quên được, nụ cười anh vẫn và lắng đọng như thế. Cô cùng anh đứng làm việc khoảng cách khôn xiết ngay sát, rất ngay sát... Cô chạy nkhô cứng về phía anh, giơ bàn tay niềm hạnh phúc ra chực chờ rứa lấy tay anh, cơ mà dù cho có chạy nkhô cứng và xa thế nào đi chăng nữa. Cô vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp anh, va vào anh. Có đông đảo máy tưởng như sắp tới đạt được, hóa ra cả đời này cũng tất yêu đạt được. Thế rồi cô quay đầu lại, phía bên kia mặt đường, Khang vẫn đứng yên ổn sinh sống đấy đợi cô, một cách im lặng với chậm chạp. Khang thời gian nào cũng tương tự chũm, điềm tĩnh cùng định hình. Chỉ một khohình họa tự khắc thôi, cô tự nhiên thấy nóng lòng.

Và thời điểm đó cô biết mình thiệt sự cần làm những gì.

5.

Lúc cô gặp ác mộng tỉnh dậy, tia nắng vẫn thắp sáng ngập cả cnạp năng lượng phòng. Bầu ttránh có vẻ như đã trong veo rộng. Hoặc chắc rằng nó luôn trong veo như vậy, chỉ nên cô chưa bao giờ hy vọng thừa nhận. Cô ham mê nằm bên dưới nắng sớm hòa với màu sắc trời thu biêc biếc ấy. Rồi lặng ngắt sắp xếp lại phần đa thiết bị ngổn ngang trong tâm. Có lẽ cũng đã đến khi cô đề xuất trung thực cùng với Khang, với chính mình. Chỉ là cô luôn trù trừ bước đầu thế nào.

Thế rồi Khang thấy được dòng đồng hồ tê, thiết bị mà lại vẫn có những lúc cô đang quên rằng nó còn vĩnh cửu. Mỗi lần bắt gặp nó, cô phần nhiều tức giận mà lại nhắc nhở phiên bản thân rằng địa chỉ của mình nằm trong tâm Mắt Nâu là gì, rằng:"Chiếc đồng hồ thời trang lâu đời kia luôn luôn ở bên anh cùng năm tháng, còn mẫu đồng hồ này thì luôn luôn nằm lạnh mát 1 mình vào ngăn kéo kia". Nhưng chính là khoảng chừng thời hạn hồi đó. Dần dần, cô vẫn quên, gạt bỏ sự tồn tại của nó vào chống bản thân thế nào, quên cả nỗi nhức nhưng mà tôi đã chịu đựng đựng gồm hình dáng ra sao...

Cô nói đến Khang nghe về tình yêu của cô ấy, về Mắt Nâu, về đông đảo khoảng tầm thời gian ấy, về các ước mong cơ mà một thời cô từng thèm khát... Và về cả chủ yếu bản thân. Khang ko nói gì, anh chỉ em im chăm chú lắng nghe. Có lẽ mọi băn khoăn trong thâm tâm cô là gì anh các biết, chỉ nên anh luôn chờ đợi chủ yếu cô nói ra phần nhiều điều đó mà lại thôi.

- Những chuyện sẽ qua, em thiệt sự đã buông quăng quật hết rồi - Cô trung thực nói.

- Anh biết.

- Anh biết?

- Ừ, cũng chính vì anh tin em.

Anh tin cô, một bí quyết vô ĐK, chẳng bởi vì gì cả. Anh chẳng quyên tâm cô đã từng có lần đi và một phần đường này cùng ai, vì đó chỉ nên một trong những phần hoài niệm trong suốt đời của cô. Kí ức mặc dù xinh xắn hay là không, một lúc nó xảy ra thì bọn họ chỉ gồm phương pháp gật đầu cùng thừa qua nó, cô có quên béng nó ko so với anh ko đặc biệt, ai đó đã đi thuộc cô không không đặc biệt, điều quan trọng là anh mới là tín đồ sống lại. Tại chỗ đây, là cô với anh, chđọng không hẳn là cô với ai khác...

Cô vẫn ngồi trầm ngâm bên khung cửa ngõ, khía cạnh trời sẽ lên cao tận đỉnh đồi, cô ngồi kia cùng với khuân khía cạnh rối bời, nhị má tương đối ửng hồng. Lâu lắm rồi anh mới thấy cô đáng yêu và dễ thương như vậy, dịu dàng như thế. Một ý suy nghĩ táo Apple bảo phảng phất hiện qua vào đầu, anh ráng lấy tay cô rồi yêu tmùi hương nói:

- Anh cũng thấy tay bản thân thiếu hụt thiếu đồ vật gi, dẫu vậy không phải là đồng hồ thời trang đâu. Đi, bọn chúng bản thân đi mua!

Bên quanh đó, khung trời trong xanh đến lạ thường. Mùa thu luôn luôn đẹp những điều đó, tình cảm cũng như vậy. Nhất là khi tất cả fan thương thơm dịu dàng êm ả cố gắng tay bản thân cùng nói: "Đi theo anh". Nhắm đôi mắt lại, anh luôn tồn tại trong ý nghĩ của cô. Msinh hoạt đôi mắt ra, anh vẫn sinh sống lân cận. Khohình họa xung khắc kia khiến cô gạt bỏ nỗi lo lắng, thôi ko thắc mắc và ngờ vực về việc ngừng của tình thân, vì vốn dĩ yêu thương thơm không khi nào xong chuyển động. Cô chỉ hy vọng biết rằng, anh và cô, giữa mùa thu, số đông thiết bị gần như lặng ổn định.